watch sexy videos at nza-vids!
Truyện người lớn

Thục Hiền lã người ra và trút đi hơi thở cuối cùng. Con tim nàng đã ngừng đập và tôi cố lay nàng bao nhiêu lần nàng cũng không tỉnh dậy. Tôi có thể làm gì hơn chỉ đành nghẹn ngào khóc cho nàng, cho một mối tình, cho một người vợ yêu dấu đã mất. Tôi chỉ tay lên trời xanh:
- Oâng trời ơi ông trời, mày có mắt không? Sao mày lại trớ trêu ghẹo người thế!! Cái gì là Đấng trên toàn năng, chứng giám cặp thành hôn, đem hòa bình cho nhân loại? Mày chỉ là một tên khốn khiếp, bại hoại của nhân thế này thôi. Mày nghe không hả ông trời!
Nhưng có ai nghe đâu. Trời xanh vẫn là trời xanh. Cỏ đất vẫn là cỏ đất. Có chăng là trên bãi đất ấy đã nhuốm giòng máu hồng của một người thiếu nữ vô tội.....
Thắng và Tuấn đã đến sau tôi, họ cũng nhỏ giọt lệ cho người đã khuất. Trải qua thảm cảnh này, có ai không đau lòng chứ!
Một chiếc xe taxi chợt phóng tới trước mặt chúng tôi, bước xuống xe là một thiếu nữ đôi mươi. Tuấn sau lưng tôi chợt cất tiếng kêu:
- Hồng!!
Cô gái tên Hồng chạy đến:
- Em vừa bắt được tin nên vội đến thông báo các anh hay!!! Các anh không sao chứ!
Nhưng cũng vừa lúc đó, cô gái thấy tôi đang ôm xác của Thục Hiền nên không dám nói tiếp. Tuấn kéo Hồng qua một bên, hắn đau lòng kể chuyện đã xảy ra. Nét mặt Hồng từ hồng hào trở nên xanh nhợt rồi đau khổ, tuyệt vọng. Nàng ta không chịu nỗi đã kích khi nghe tin cha nàng đã chết và xỉu xuống ngất đi.

Tuấn vội chạy đến đỡ lấy Hồng mà cõi lòng đau như dao cắt. Hắn có thể làm gì hơn, khi hắn là người đã giết cha nàng. Một đằng là anh em, một đằng là cha vợ, hắn đã nhanh chóng quyết định chọn anh em. Huống chi chính Báo Đen là người đã tạo dựng nên bi kịch này. Hắn không biết bây giờ phải tính làm sao? Hắn đã yêu Hồng một cách chân thành và thiết tha, nhưng có lẽ mối tình này phải kết thúc tại đây, thậm chí họ sẽ trở nên thù địch.....

Một lát sau, Hồng dần dần tỉnh dậy. Tuấn bắt gặp một ánh mắt bi phẫn, đau đớn nhưng cũng có lúc dịu dàng tha thiết. Hồng nằm trong vòng tay của Tuấn, lặng thinh. Mắt nàng đã đỏ hoen và những giọt lệ đài trang tuôn trào. Tuấn không biết làm gì hơn nên chỉ đành lặng thinh. Có lẽ đôi trai gái trẻ này đã hiểu rõ nghiệt cảnh đang xày ra trên người họ, và cái họ có thể làm được là quyến luyến những giây phút cuối cùng này thôi.
Aùnh chiều tà trải vàng khắp cõi trời bao la, và cặp tình nhân chìm đắm trong những giây phút yêu đương. Tuấn hồi tưởng tới lúc gặp Hồng ở sàn nhảy, những phút giây ân ái xác thịt điên cuồng và những buổi rủ nhau đi xi-nê, những cái hờn ghen của Hồng. Hắn quyến luyến mãi những giây phút tuyệt vời ấy. Còn Hồng, nàng đang hồi tưởng lại những lúc họ vui vẻ sánh vai bên nhau, Tuấn trao nàng nụ hôn thắm thiết ngay trong tại phòng ăn, và những lúc nàng giận dỗi anh chàng dễ thuơng này, và nhớ nhất là lúc Tuấn vì nàng đã chịu đánh, chịu đấm và can đảm, bất chấp mọi điều để nói anh yêu nàng.Nhưng, ai có ngờ........
Hồng cuối cùng cũng rời khỏi Tuấn:
- Tất cả đều chỉ là nghịch cảnh anh à. Thôi em vĩnh biệt nhé!
Tuấn nắm tay Hồng níu kéo:
- Anh biết là có lẽ em vĩnh viễn không thứ lỗi cho anh! Nhưng em có thể vì tình yêu mà sống với anh không Hồng? Anh sẵn sàng chịu mọi sỉ vả, dày vò, thậm chí là tánh mạng này bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng dâng cho em. Chỉ cần em ở bên anh thôi. Từ lúc yêu em, anh biết anh không thể thiếu mất em được, em biết không em?

Aùnh mắt Hồng long lanh, giọng nàng nghẹn ngào:
- Em cũng vậy! Em biết đời này em cũng không thể thiếu anh. Nhưng... nhưng.... Huhuhu.... Em có thể làm gì bây giờ anh, một đằng là chữ hiếu, chữ hận, một đằng là chữ tình, chữ yêu. Em có thể vì chữ nào bỏ chữ nào đây.
Tuấn ôm lấy Hồng, và khóc ra những giọt lệ bi oai, hắn nói trong cay đắng:
- Đừng nói nữa em, chỉ làm cõi lòng mình chua xót thêm thôi!!!
Tuấn khắn khít ôm hôn Hồng vào người, hắn da diết nhớ mãi da thịt ấy, mùi thơm ấy đã làm hắn chết mê chết mệt, đã làm hắn biết yêu biết khổ. Hắn ôm mãi không biết bao lâu, và Hồng cũng như hắn, đã tạm ngăn đi cơn đau mà hòa mình với chữ yêu của khoảnh khắc. Nhưng khi hắn buông nàng ra, chữ yêu ấy đã biến mất và chỉ còn lại là thù hận, và đau khổ. Tuấn quay sang nói với tôi:
- Vĩnh biệt đại ca!
Và hắn nhìn Hồng lần chót, rồi đột ngột, hắn rút khẩu súng ra, chỉa vào đầu nổ súng.

Đùng, đùng...
Tiếng Hồng rú thét lên và xác Tuấn ngã xuống đất, hoàn cảnh quá đột ngột nên khi tôi chay đến thì Tuấn đã hồn xác quy thiên rồi. Đau lòng, tôi héo khô mặt mày, khép mắt hắn lại, chào lần cuối:
- Vĩnh biệt mày!

Hồng lúc đó đã choàng đến bên xác Tuấn mà khóa òa. Tiếng khóc nức nở, ai oán làm héo cả ruột gan con người. Hồng khóc mãi, khóc cho duyên tình dang dở, và khóc cho người yêu đi tìm cái chết để chuộc tội và để giữ trọn ân tình. Nàng đau khổ nào kém gì Tuấn, chính nàng cũng muốn tìm cái chết để có thể giữ tròn mối tình và đạo làm con. Nhưng, đau đớn thay, nàng lại chứng kiến cái chết của người tình mình trước mặt mình. Còn gì đau đớn bằng cảnh đoạn trường này nữa. Khi đã khóc cạn nước mắt, Hồng nhìn về tôi và nói trong đau khổ:
- Em xin nhờ anh một chuyện, xin nhờ anh chôn cất hai chúng em chung một chỗ nhé! Lúc sống không được bên nhau thì lúc chết mãi ở cạnh nhau!
Rồi Hồng cầm lấy súng trong tay Tuấn và bắn vào sọ não...
Đùng Đùng!!

Đang còn bỡ ngỡ vì những lời Hồng nói, thì nàng đã lìa xa cõi đời, khiến tôi muốn cản cũng không kịp. Hồng ngã xuống trên người Thắng. Hồi sinh tiền, duyên tình họ đầy trái ngang, và định mệnh đã chẻ ngang dòng nước thành đôi. Khi sống không nên duyên vợ chồng thì lúc chết nàng không rời xa chàng. Nhân gian lại mất đi một cặp tình nhân...

Trang cuối cùng của bạn trai ngày 8/01,
Hôm nay là ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi. Với người Tây Phương, tôi được xem là một người lớn, có tự duy suy nghĩ của riêng mình, và với người Á Châu, số tuổi này đối với họ là đã yên bề gia thất, và có thể đã sinh con nối dòng rồi. Còn đối với tôi? Một ngày buồn bã lại cộng thêm vào tuổi đời của tôi. Dù rằng bên tôi, có một người con gái hiền thục sẵn sàng nâng khăn khoác áo cho tôi, và sự nghiệp của tôi trên đường thành tựu. Con tim tôi lại trao về bóng hình của một người con gái xa dấu. Tôi yêu em, dù rằng đã cách nhau một chân trời, dù rằng cuộc tình đã vỡ. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tình yêu là gì, và cuộc sống lại là gì? Và giữa tình yêu và cuộc sống, chữ nào cân nặng hơn? Và tới khi tôi nhắm mắt thổi tắt ngọn nến sinh nhật, tôi mới hiểu rõ niềm mơ ước và khát vọng của tôi. Con người khi mở mắt, họ sẽ bị cuốn trôi vào dòng sóng vật chất, lo miếng cơm áo mặc, và nhục dục. Nhưng nhật ký ơi, niềm khao khát thật sự trong con tim tôi là một thứ tình, một loại cảm giác đặc biệt với người con gái ấy. Phút giây ấy, cõi lòng tôi ấm cúng, và mọi thứ mọi vật bên tôi trở thành trơ trẽn. Tôi tự nhủ, mình yêu cô ta, chỉ thế thôi. Tôi sẽ rời bỏ hiện thực, tôi sẽ ra đi, tôi sẽ bám lấy mối tình đổ vỡ ấy, và tôi sẽ dành trọn đời nối dính nó lại. Vì chính giấc mơ ấy, niềm tin ấy, mối tình ngàn năm không phai ấy, là lẽ sống của tôi.

Sau khi Thục Hiền qua đời, tôi an táng nàng bên cạnh mộ của Tư Xịt và mẹ nàng, và cầu mong ở bên kia thế giới, cả gia đình nàng được đoàn tụ bên nhau. Tôi trở về hội Rồng Đen, tận sức giúp Thắng lên ngôi thủ lĩnh, và chấn hưng bang hội. Sau cái chết của Đầu Rồng, và Báo Đen, xã hội đen thay đổi cục diện, những băng hội nhỏ đua nhau lấn chiếm địa bàng của nhau, và ngay cả trong hội Rồng Đen, những tay anh chị bắt đầu kiểm soát khu vực của mình mà chẳng thèm đếm xỉa đến công việc của hội. Biện pháp duy nhất, là phải trở thành Rồng của những con Rồng. Luật duy nhất, là luật rừng, không phải mày chết thì tao chết và trò chơi là những màn chém lộn, bắn nhau, và tiền đặt cọc là xương máu của mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Con người tôi trở thành một xác thịt bị chém, và chém lại. Tôi không còn tình người, và không còn nhân tính nữa, vì đó chỉ là thứ thừa thải không can hệ tới tôi nữa.

Mỗi lần đánh chém, tôi như một tên điên, lăn xả vào kẻ địch bất cần nó là đứa chó nào, mặc kệ nó có súng hay dao,điểm đích của tôi là cái đầu của nó, hoặc ít nhất cũng là tạo ra năm sáu lỗ thủng trên người địch. Tôi trở nên một tên sát nhân nguy hiểm nhất trong nước, và công việc duy nhất của tôi là mỗ xẻ đồng loại, biến chúng đầu một nơi mình một nẻo. Thậm chí, có lúc, để ra uy, dằn mặt những tay đầu lãnh khác, tôi xẻ đầu của kẻ chết lấy óc của người ấy, gửi đến cho thân nhân của kẻ chết, ngụ ý, cái chết của nạn nhân là do nó đi đường không đem đầu óc theo, lúc nào cũng chỉ manh tâm tạo phản, không biết thân phận, chết là đáng lắm.

Thời gian này, có thể nói không ai không sợ tôi, không ai không khinh tôi vì hành vi độc ác tôi tạo nên. Bao nhiêu gia đình vì tôi mà mất đi chồng, mất đi con. Tôi chẳng bận lòng, vì tôi hiểu quá rõ cái xã hội đen bẩn này. Nếu không thống nhất nội bộ, không dằn mặt các bang hội khác, số người chết sẽ còn nhiều và thảm khốc hơn bây giờ. Và để tránh tình trạng đó, cách duy nhất là đem tế vài con vật cho thần linh, để những con khác e sợ, và chịu khuất phục để an thân. Và tôi, xấu số thay, là người làm công việc đồ tể ấy. Đã bao lần, tôi vào sinh ra tử, bị chém hàng trăm nhát, vô bệnh viện hàng chục lần để người ta mỗ xẻ từ đầu tới chân, thậm chí tới lòng phổi, bao tử, dạ dày, những bộ phận nằm sâu trong cơ thể cũng đem phơi bày trước ánh sáng đèn mỗ,và hàng ngày, người ta nghe đến tên tôi là chửi thúi nát vào đầu, chửi từ tôi, lên đến cha mẹ, ông bà tằn tổ, thậm chí tới mười tám đời nhà cố tôi cũng moi ra mà chửi, và vẫn một tóp hơi thở, tôi hiện diện đó, và sống với chua cay. Niềm an ủi duy nhất mà tôi có, là bên cạnh tôi, Thắng là người đồng hành với tôi. Hắn hiểu tôi, và kính trọng tôi. Và vì người bạn đồng hành ấy, vì những điếu thuốc, và quan trọng hơn nữa, là chiếc hộp âm nhạc Thục Hiền để lại cho tôi vẫn luôn dạo khúc nhạc đồng dao làm tôi luôn nhớ tới nàng, nên tôi vẫn quyết sống còn với cõi đời.

Sáu tháng trôi qua, Rồng Đen đã khôi phục lại uy nghi và bá địch của thuở nào. Nó vùng vẫy và ngưỡng cao hơn bao giờ hết. Tôi thở phào nhẹ nhỏm ngày Thắng đăng quang tiếp nhận ngôi vị Đầu Rồng. Tôi tự hiểu đây là lúc rút lui vô màn đêm để tránh Thắng hiểu lầm và nghi kỵ tôi. Đêm ấy, tôi viết một lá thư gửi cho Thắng nói, tôi sẽ rời khỏi chỗ này, du lịch thế giới và sẽ không trở về chỗ đau lòng này nữa. Rồi, tôi thu xếp hành lý rồi rời khỏi căn nhà dấu yêu chứa đầy kỷ niệm giữa tôi và Thục Hiền.....


Cuộc đời tôi trải qua nhiều thăng trầm, và nơi tôi muốn dừng chân đầu tiên là làng Vĩnh Lịch nơi tôi đã từng chiến đấu với ba tên cướp, và nơi đây, trong một tai nạn, tôi đã ân ái với Xuân Thảo. Xuyên qua khu rừng rậm, tới trước cánh cổng làng, tôi bồi hồi bao nhiêu kỷ niệm. Cảnh vật không thay đổi, nhưng con người lại thay đổi quá nhiều. Từ một thanh niên có học thức, có tương lai, tôi đã suy ngã vào một con đường đen tối, gặp bao nhiêu trắc trở, để rồi thân tàn xác dại như hiện giờ.

Mở cánh cổng làng, tôi đi dạo khắp quanh làng, và dừng chân ở căn nhà gỗ, nơi xảy ra khúc ngoặc trong cuộc đời tôi. Tôi lại gần chiếc giường gỗ đã mục nát, chỗ mà tôi dùng hết sức lực nam nhi để chinh phục dục vọng tuyệt đỉnh của Xuân Thảo. Mùi hương bạt ngàn vẫn còn thoang thoảng đó đây mà người ngọc nay đã theo người khác, làm tôi nữa thấy quyến tiếc, nữa chán nản. Rồi dọc bước theo bờ sông, tôi thả bộ đi tới cuối làng. Khi đi đến đó, tôi chợt nghe thấy tiếng kọt kẹt của tiếng võng đung đưa phát xuất từ một căn nhà cuối làng. Tò mò, tôi đến đó, cửa nhà mở rộng, và trong nhà, tôi thấy một ông cụ nằm trên chiếc võng, mắt nhắm tựa như đang ngủ. Tôi lên tiếng chào hỏi:
- Chào cụ ạ.
Oâng già nghe tiếng động giật mình, lên tiếng đáp:
- Ai vậy?
- Dạ thưa cụ, cháu tình cờ dừng chân ghé ngang làng này. Thấy có tiếng võng,nên cháu tò mò đến đây. Dạ vâng...
- À ra là có khách đến viếng thăm làng, mời anh vào, xin lỗi anh, mắt tôi đã bị mù, nên không tiện dẫn đường, anh tự nhiên nhé!
- Dạ
Tôi nó xong, bước vô nhà ngồi tạm xuống một chiếc ghế đẩu và tìm vài lời xã giao:
- Dạ, cháu tên là Hùng, xin hỏi cụ tên là..
Oâng già vuốt râu đáp:
- Thật là trùng hợp, tên tôi cũng là Hùng, xin tự giới thiệu, tôi là trưởng làng này, hay để nói chính xác hơn là trưởng làng từ 30 năm trước, còn bây giờ làng này chỉ có mình tôi nên trưởng với trẻ gì nữa, chẳng còn ai quan tâm hahaha...
Thấy ông già vui tính, tui cũng không ngại ngần hỏi tiếp:
- Ồ, hóa ra là cụ Hùng là trưởng làng nơi đây. Nhưng cháu xin mạn phép hỏi một câu tò mò, cụ ở đây một mình sao?
- Ừ.
- Ủa, vậy cụ làm sao sinh sống? Vả lại, mắt cụ lại bị... bị kém nữa?
- À, anh tò mò cũng phải, tui cũng mới dọn trở về đây hơn 3 tháng thôi. Trước đây, từ khi làng này xảy ra tai biến, tôi dọn ra ở chung với bầy con cái khoảng hơn năm mươi năm. Nay, nhớ tới quê làng, nên tính về ở lại đây vài tháng xong cũng trở về thành phố sống cho hết kiếp ấy mà. Thằng con tui hôm nay bận công chuyện, nên đã ra thành thị, chắc tối khuya mới về. Nó có để đồ ăn ở trên bàn, anh lấy ăn đi nhé. Tui già rùi, ăn được bao nhiêu chứ, mà nó để đồ ăn hàng đống đó hề hề hề...
- Cháu cảm ơn cụ, cháu mới ăn trước khi đến đây. Uûa mà cụ nói là trước đây khu làng này xảy ra tai biến, cụ có thể nói rõ hơn được không ạ, cháu đọc báo chí, cũng đã nghe tới chuyện này nhưng chi tiết sao không ai rõ cả?
Ông già thở dài, không nói.
- Dạ thưa, nếu cụ không muốn nói thì thôi ạ.
Ô cụ lắc đầu, đáp:
- Không phải tôi không muốn nói, mà câu chuyện này quá buồn, anh ạ. Tôi đã mang câu chuyện này suốt đời tôi. Nếu anh thích, tôi sẽ kể lại cho.
- Vâng ạ
Ông cụ Hùng bắt đầu kể:
- Cách đây 50 năm, làng này rất đông dân và vui nhộn. Trong làng, có một người thanh niên trẻ tên là Nguyễn Lộc. Anh này bị ghẻ lở ngay thưở nhỏ nên người trong làng ghét anh ấy như hủi. Nguyễn Lộc vì vậy ít dám lộ mặt ra ngoài đường, và chúng tôi chỉ cho phép anh ta ra ngoài ban đêm đi gõ mõ, và phát tiền cho anh ta đủ để đổi gạo sống qua ngày.

Một hôm, một phái đoàn y tế của chính phủ gửi đến để chích thuốc tiêm phòng bệnh cảm cúng đang lan tràn khắp nước. Trong phái đoàn ấy, có một cô thiếu nữ tên là Nguyễn Nữ. Nàng ta có một sắc đẹp mỹ miều, băng thanh ngọc tú, mà những người phụ nữ trong làng khó ai bì kịp. Tôi bấy giờ cũng là một trong bao đàn ông độc thân mê say sắc đẹp của nàng, và muốn gạ ý cưới nàng. Nhưng cô gái ấy không thèm để ý đến một người nam nào, mà chỉ chuyên tâm cứu giúp những người bị bệnh hiểm nghèo.

Do một dịp đi tham quan khu làng, Nguyễn Nữ phát hiện ra anh chàng ghẻ lỡ Nguyễn Lộc. Với một tấm lòng cao thượng, hay giúp đỡ người, nàng đã tận tâm đến thăm và trị bệnh cho anh chàng nghèo khó này. Và sau một thời gian, bệnh ghẻ lỡ trên người anh ta đã được trị hẳn và anh ta đã có thể đi lại trong làng ban ngày. Có lẽ giữa nam và nữ gần gủi nhau sanh tình, chiều chiều chúng tôi thấy họ thường dạo bộ chung quanh làng. Ở bờ sông, Nguyễn Lộc thường thổi sáo, và Nguyễn Nữ thì cất tiếng hát xướng ca. Tiếng sáo và giọng ca, cứ chiều chiều vang lên nửa làm rung động lòng người và nửa kia làm dấy lên bao niềm ghanh tị trong lòng những người yêu nàng. Chẳng bao lâu, Nguyễn Lộc và Nguyễn Nữ đã làm đám cưới, mặc nhiều lời dị nghị trong làng.

Bẵng đi một thời gian, trong làng tôi xuất hiện một bệnh dịch chết người. Bệnh dịch lan tràn khá nhanh và đã có rất nhiều người bị chết. Trong lúc khủng hoảng đó, Nguyễn Lộc đã đi rao với bà con, anh ta có một phương thuốc của tổ tiên để lại có thể trị được căn bệnh. Anh ta nói, cách đây đã lâu lắm, làng này cũng xảy ra một trận ôn dịch, do hậu quả của chướng khí trong rừng phát ra, và tổ tiên anh ta đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa trị. Chúng tôi lúc ấy, không tin mấy lời của Nguyễn Lộc, nhưng vì đã tới nước cùng, nên đã chọn một người ra thử thuốc.

Rủi sao, người này sau khi uống thuốc lăn quay ra chết. Do không xác thực là chất thuốc giết người, hay là do bệnh dịch phát tán, nên chúng tôi không bắt anh ta, nhưng lẽ dĩ nhiên chẳng một ai còn tin vào cái thứ thuốc chết bầm ấy.

Nguyễn Lộc vẫn đi nài nỉ mời làng xóm hãy uống thuốc anh ta, nhưng chẳng một ai tin lời anh ta nữa, thậm chí họ còn đem nhốt anh ta vào một cái lồng rồi treo lồng lên cây. Trong cơn tuyệt vọng chán chường, anh ta đã nhờ vợ triệu tập người trong làng lại, và anh ta nói:
- Thưa bà con láng giềng, Lộc tôi tuy chẳng tài đức gì, nhưng do may mắn có phương thuốc tổ tiên để lại nhắm có thể trị lành chứng ôn dịch này. Nay bà con không tin Lộc này, tôi xin lấy cái chết để bảo đảm cho lời nói này. Tôi chỉ khẩn xin làng xóm hãy vì tánh mạng tôi và tánh mạng của mình hãy tin vào phương thuốc tôi.

Nói xong, Nguyễn Lộc rút dao tự sát. Nguyễn Nữ sau khi tẩm liệm xác chồng, nàng mỗi ngày như một bà điên gõ cửa từng nhà, kêu gọi họ hãy ráng thử phương thuốc ấy. Và cũng vì tấm chân tình của cặp nam nữ này đã cảm động chúng tôi và chúng tôi đã chịu đi thử phương thuốc ấy. Không biết ông trời khéo trêu người, hay là do nghịch cảnh, liều thuốc ấy đã cứu giúp chúng tôi khỏi chứng ôn dịch ấy. Và sau này, khi người ta khám xác người thử thuốc lúc trước thì phát hiện ra anh ta bị rắn độc cắn chết.

Tin tức ấy như là một tiếng sét ngang tai chúng tôi. Một con người dù bị chúng tôi khinh rẻ cuối cùng lại là người cứu vớt tánh mạng chúng tôi, và anh ta đã trả giá bằng chính tánh mạng của anh. Ai trong làng cũng cảm thấy ráy rứt, ân hận, và tìm đến mộ Nguyễn Lộc để vấn nhang tạ tội. Và khi chúng tôi đến đó, đắng cay thay, chúng tôi phát hiện xác của Nguyễn Nữ bên mộ chồng. Hóa ra nàng sau khi tạo niềm tin cho dân làng thử dụng phương thuốc ấy, đã uống thuốc tự tử bên mộ chồng cho trọn đạo phu thê.

Chúng tôi chua xót, mặc cảm, tự trách, và lần lượt rời khỏi khu làng Vĩnh lịch này để quên đi dĩ vãng đau lòng ấy. Nhưng, tới tuổi đời này, tôi có thể khẳng định rằng, không ai có thể quên đi bi kịch của cặp Nguyễn Lộc-Nguyễn Nữ, và hơn nữa, chúng tôi đã gánh vác niềm ân hận suốt cõi đời này. Oâi, chỉ mong hai người họ bên kia thế giới có thể chấp nhận muôn vàn lời xin lỗi của chúng tôi, và cầu mong họ sẽ được hạnh phúc bên kia thế giới.

Câu chuyện đã kể dứt mà tôi như còn đang sống với cả quá khứ dĩ vãng 50 năm về trước và thương xót thay cho cặp tình nhân ấy. Mãi một lúc sau, tôi mới đứng lên chào ông cụ ra đi. Trước khi ra đi, ông cụ vẫy tay kêu tôi lại, trao tôi một sợi dây chuyền bạc treo lủng lẳng một trái tim vàng. Oâng nói:
- Khi Nguyễn Nữ chết, trong tuyệt thư của nàng có lưu lại một cặp dây chuyền và nói rằng, chỉ mong trao lại cho cặp nam nữ tình nhân sau này và cầu chúc họ được trọn đời bên nhau. Cách đây vài ngày, cũng có một cô gái đến thăm viếng khu làng này, và tôi đã cho cô ta một dây, nay sợi này tôi tặng anh, âu cũng là kết thúc tâm kết bao năm của tôi. Và tôi chúc anh, sẽ hạnh phúc trọn đời bên người anh yêu.

Tôi rời khỏi làng Vĩnh Lịch, mang theo một niềm tin, tình yêu và sự hy sinh luôn là những gì quý giá nhất của con người, và hạnh phúc thật sự của con người là sống chung với người mình yêu.
- - - - - - - - - - - - - -

Chỗ dừng chân kế tiếp của tôi là Việt Nam. Tôi lớn lên và sinh ra ở nước ngoài, nên vẫn luôn ao ước một dịp đến thăm đất nước này, nơi bao nhiêu người được gọi là đồng bào của tôi đã sinh ra và lớn lên ở đây. Đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, tôi cảm nhận được sức nóng dữ dội của vùng nhiệt đới này. Đón taxi đến một khách sạn, tôi làm đăng ký thủ tục lặt vặt xong, về phòng tôi dự trù kế hoạch đi chơi của tôi.
Tôi dự tính trong chuyến du lịch này, sẽ đi theo đoàn xe du lịch từ nam tới bắc, tham quan những địa danh chính như là Nha Trang, Đà Nẵng, Huế, Vịnh hạ long v.v

Nói là làm, sau khi tắm rửa, tôi dạo bộ đến một đoàn xe du lịch bao ăn ở và đã trả tiền xòng phẳng. Nhằm lúc có chuyến đi như vậy vào sáng mai, tôi vội đăng ký liền. Đăng ký xong, tôi dạo quanh phố Sài Gòn, ghé chơi chợ Lớn, chợ Bến Thành, và tối đến tôi dừng chân ở bến Bạch Đằng. Trong lúc đang say sưa với men thuốc và ly cà phê ở một quán dọc đường, tôi chợt thấy một bóng người bước đi lạng quạng ra vẻ say sưa đang băng qua đường. Người ấy vừa đi được giữa đường, thì tôi thấy đằng xa có một chiếc xe ô tô phóng tới như bay và bấm còi tin tin. Trong lúc khẩn cấp, tôi phóng ra, chộp lấy người ấy kéo qua một bên đường. Chiếc xe chỉ tíc tắc sau đó phóng ngang qua mặt tôi , nó chỉ cách một ly với chỗ tôi đứng. Có thể nói, nếu tôi không phóng ra kịp cứu người ấy thì coi như là người này vô bệnh viện cấp cứu là cái chắc. Gã tài xế thắng cót cái xe, ngổng đầu ra chửi:
- Đụ mẹ, mày đi đường không có mắt hả?
Tôi cũng văng tục chửi lại:
- Đĩ mẹ thằng chó đẻ, mày phóng kiểu chó má con cặc đó bố thằng nào mà né. Địt mẹ nhà mày!

Nhưng trước khi tôi văng xong câu tục thì thằng tài xế đã phóng xe dzọt đi rùi. Tôi quay lại dòm người mà tôi vừa cứu. Những xúc giác đầu tiên tôi nhận ra ở con người ấy, đó là mùi hương thơm quen thuộc nửa xạ hương, nửa hương thơm của hoa huệ. Rồi da thịt mềm mại và nét mặt xinh đẹp ấy đã cho tôi hiểu đó là một người con gái xinh đẹp. Và khi đã nhìn kỹ nét mặt ấy, tôi phải ồ lên một tiếng vì người con gái ấy không ai khác hơn là người tình đầu của tôi, Xuân Thảo. Cô ta say nghiền, mắt nhắm lại và miệng lẩm bẩm:
- Anh Cảnh ơi, anh ở đâu? Em... em ghét anh lắm...
Tôi vỗ nhẹ má Xuân Thảo nói:
- Thảo, Hùng đây, Thảo tỉnh dậy đi? Anh Cảnh đâu, Thảo tỉnh táo lại đi.

Nhưng vô ích, Thảo vẫn lầm bầm nói vu vơ, và sau đó thiếp đi. Biết phải đợi Thảo tỉnh rượu mới hỏi cho ra lẽ, tôi vẩy tay kêu một anh xích lô chở tôi về khách sạn. Lúc đó nghĩ cũng vui vui, trên đường phố, hàng trăm chiếc xe qua lại, ai cũng dòm ngó chúng tôi, khi thấy một cô gái đang nằm trong tay một anh chàng, làm tôi nửa cảm thấy kiêu hãnh nửa xấu hổ. Và tai quái hơn nữa, anh xe xích lô như đang trêu đùa chúng tôi, khi anh cố tình đi những con đường cái đông kịch xe cộ. Nhưng nửa tiếng sau cuối cùng, chúng tôi đã đến khách sạn. Dẫn Thảo vào phòng, tôi đặt nàng lên giường, lấy khăn nóng đắp cho nàng, rồi mở túi xách tay nàng ra, để coi có số điện thoại nào của người nhà Thảo không, thì chỉ thấy vài chục đô Mỹ, mấy trăm ngàn tiền Việt Nam và chút ít phấn son.

Chán nản, tôi lấy quần áo đi tắm rửa rồi nằm lên một chiếc ghế sô pha và dòm Xuân Thảo. Tôi dòm Thảo lâu lắm, vẫn một nét đẹp thùy mị, tươi vui, và ẩn dấu nét sắc xảo của một người con gái nhu mì, Xuân Thảo không hề thay đổi. Nàng vẫn đẹp lắm, vẫn đẹp mãi và vĩnh viễn ở mãi trong con tim tôi. Đôi má Thảo luôn ửng hồng, đôi lông mày lá liễu, một chiếc mũi thon, gọn và cặp môi luôn khép nở như một đóa hồng nhung. Đã nhiều lần tôi tự hỏi bản thân tôi, có thể vì một sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này mà đem thí mạng mình không? Và bao giờ, con tim tôi cũng trả lời là Có.
Thế ấy, tôi yêu Xuân Thảo, nhưng lý trí tôi chưa mờ khuất. Nó vẫn luôn cảnh báo cho tôi hay, nàng là hoa đã có chủ và Thục Hiền, mồ mã chưa nguội lạnh mà tôi đã chạy theo một bóng hình khác. Một mặt khác, con tim tôi lại kêu gọi, hãy vì tình yêu mà tiến tới làm chủ thân xác người con gái ấy. Tôi do đự, bâng khuâng, nửa muốn nửa không, đã bao lần tính tới làm chuyện ấy với Thảo nhưng rồi lại bỏ ngang giữa chừng. Ý nghĩ xung đột ấy dằn co tôi rất lâu để rồi tôi ngủ đi lúc nào không hay.

Khi tôi tỉnh dậy, không còn thấy Xuân Thảo trong phòng nữa. Nàng để lại tôi một lá thư:

Gửi anh Hùng,
Cảm ơn anh, hôm qua đã đưa em về khách sạn. Vì có chuyện gấp, nên em đi không kịp chào anh mà đã ra đi. Em chúc anh ở Việt Nam chơi vui vẻ, và em sẽ trở lại thăm anh soon!!
Xuân Thảo


Lại một lần nữa Xuân Thảo lại rời khỏi tôi. Nàng đến và đi như gió thoáng, âu cũng là cuộc đời éo le, lúc gặp lúc phân. Tôi thở dài chán nản, và cũng thu xếp quần áo, để theo đoàn xe du lịch ra Bắc chơi.


<< Lùi - Tiếp theo >>
Liên kết wap
Hãy nhấn nút chia sẻ Facebook để wap cập nhật nội dung liên tục.
chưa có textlink